Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC


Phan_43

Chỉ không biết lần này cái cớ Lăng Dương vương muốn mượn có phải là nạn châu chấu đến vô ảnh đi vô tung của thổ ty địa phương, để rồi vùi bách tính vào chiến hỏa hay không.

Khuôn mặt Tiết Linh Bích trầm xuống, “Chúng ta có thể hỏi tổng đốc Quảng Tây thật rõ ràng.”

.

Lăng Dương vương chỉ ngồi ở phủ tổng đốc một lúc, liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi hắn đi, tổng đốc Quảng Tây nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra, thở ngắn than dài.

Cẩn cẩn thận thận tám năm, dốc hết tâm huyết, chỉ e phải chôn vùi trong ngày hôm nay.

Hắn ngồi trước bàn, suy nghĩ xem có nên viết một phong di thư trước hay không, lỡ như có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ có người biết hắn trong sạch.

Hắn nhấc bút đang định viết, chợt nghe hạ nhân ở ngoài bẩm báo, “Đại nhân, có khách từ kinh thành tới.”

“Ta đã rơi xuống nông nỗi này, còn có người từ kinh thành chạy tới đòi tiền?” Tổng đốc Quảng Tây nói ra lời này, không khỏi có vài phần thê lương.

“Hắn nói hắn gọi là Tiết Linh Bích.”

“Tiết cái gì?” Khuỷu tay run lên, hắn buông bút, hoang mang luống cuống đi ra mở cửa.

Hạ nhân bị ánh mắt cháy bỏng của hắn làm cho lui về sau hai bước, mới nói, “Tiết Linh Bích.”

“Cho mời, mau mau cho mời!” Tổng đốc Quảng Tây đang định đi ra, cúi đầu thấy mình quần áo xốc xếch, lại vội vã lui về, sửa sang gọn gàng rồi mới vội vã chạy tới đại sảnh.

.

Trong sảnh, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo một trái một phải chia nhau ngồi hai bên, lặng lẽ thưởng thức trà trong chung.

Con ngươi của tổng đốc Quảng Tây đảo qua hai phía, trong lòng đã có đáp án, hướng Tiết Linh Bích ấp lễ nói, “Hầu gia đường xa mà đến, hạ quan không kịp nghênh đón từ xa.”

Tiết Linh Bích đứng dậy đáp lễ nói, “Điền đại nhân hữu lễ.”

Tổng đốc Quảng Tây ngồi ở dưới tay y, mắt thoáng nhìn về phía Phùng Cổ Đạo, “Vị này chính là?”

“Tại hạ Phùng Cổ Đạo.” Phùng Cổ Đạo chắp tay.

“Nga, thì ra là tước gia.” Tuy Phùng Cổ Đạo làm là Ma giáo Minh Tôn, nhưng trong lòng triều quan, thật ra càng quan tâm tới tước vị của hắn hơn.

Phùng Cổ Đạo đáp lại bằng một cái mỉm cười.

Bắt chuyện xong, tổng đốc Quảng Tây đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm, “Không biết Hầu gia lần này đại giá quang lâm Quế Lâm, là có chuyện gì?”

Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng nhớ Điền đại nhân, bảo bản hầu đến thăm.”

Nếu thật sự nhớ hắn, sẽ không ném hắn ở Quảng Tây này hơn một năm.

Tổng đốc Quảng Tây trong đầu bất mãn, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ kinh sợ, quỳ xuống khom lưng, “Thần tạ hoàng thượng long ân.”

Tiết Linh Bích nói rành mạch từng câu, đây chỉ là đoạn dạo đầu không thể không diễn, là ai cũng sẽ không tin. Vì vậy chờ hắn ngồi xuống lần nữa, y mới thi thi nhiên nhiên dẫn vào chính đề, “Khi bản hầu vào thành, nghe bách tính nghị luận nói Lăng Dương vương tới.”

Tổng đốc Quảng Tây nghĩ, bách tính làm sao biết được Lăng Dương vương tới, cho dù thị lực tốt nhận ra được, thì sao lại trùng hợp lớn tiếng nghị luận chuyện này ngay khi ngươi đi ngang qua? Rõ ràng ngươi đã phái người tới tìm hiểu trước. “Không sai, có điều đã rời khỏi trước khi Hầu gia đến phủ.”

“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Tiết Linh Bích thần tình đạm nhiên.

Biểu tình này là đáng tiếc sao? Rõ ràng là chờ người ta đi mới tới.

Tổng đốc Quảng Tây vừa oán thầm vừa nói, “Hầu gia muốn gặp vương gia?”

“Thường nghe Lăng Dương vương dũng mãnh thiện chiến, chính là danh tướng đương thời, bản hầu ngưỡng mộ đã lâu, tự nhiên muốn được thấy phong thái của hắn.” Tiết Linh Bích khen tặng*.

*(chỗ này nguyên văn là “Đái khởi cao mạo”, dịch nôm na là đội lên cái nón cao cao, đây là một cụm từ rút ra từ một câu thành ngữ: Hỉ mang cao mạo. Nói ít thôi nhé, lười edit =.=)

Nhưng tổng đốc Quảng Tây lăn lộn ở quan trường nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết Lăng Dương vương và binh mã đại nguyên soái đương niên – phụ thân của Tiết Linh Bích là đối thủ chính trị thủy hỏa bất dung? Nói muốn thấy phong thái là giả, muốn so bì mới là thật.

Hắn nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng lại phụ họa, “Vậy thì đúng là đáng tiếc.”

Phùng Cổ Đạo đột nhiên lên tiếng, “Lăng Dương vương tìm đại nhân có việc gì vậy?”

Tổng đốc Quảng Tây bị sự trực tiếp của hắn làm cho nghẹn một hồi, “Nga, là vì chuyện giảm thuế cho thổ ty.”

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo âm thầm dùng mắt trao đổi.

Kỳ thực trước khi tới, bọn họ đã nghĩ ra biện pháp hay để đối phó tổng đốc Quảng Tây này.

Lúc trước sở dĩ hắn có thể vượt trội ở vùng Giang Chiết, đều là vì khi đó những kẻ kia vòng tới vòng lui không vòng ra được bộ ruột ngoằn ngoèo của hắn. Nhưng tại Quảng Tây, Lăng Dương vương vừa bắt đầu thì đã động đao, căn bản không cho cơ hội cười một cái. Những thổ ty kia ai ai cũng là người thực tế, muốn xưng huynh gọi đệ? Được, cùng nhau bái thiên địa tổ tông, kết bái đi.

Tổng đốc Quảng Tây dùng vài kế, đều bị quả quyết ngăn cản, tỏ vẻ ngươi có bản lĩnh thì xuất binh ra đánh, nếu không lão tử mặc kệ, khiến cái mũi cao dễ nhìn nhất trên mặt hắn cũng đụng phải cái đinh biến thành mũi tẹt. Nếu thật sự xuất binh đánh, hắn tuyệt đối không dám. Lăng Dương vương đang ở đây, nếu hắn không cẩn thận kích cho Lăng Dương vương tạo phản, vậy thực sự là dù cho treo cổ tự vẫn* cũng bị sử sách bêu danh rồi.

*(nguyên văn: “tự quải đông nam chi”, xuất xứ từ nhạc phủ thi thời Hán , có nghĩa là tự đem mình treo trên ngọn cây đông nam, tức treo cổ tự vẫn)

Cho nên chỉ có thể giống như cháu con rùa mà trốn trong góc. Co người đã hơn một năm, không dám nổi loạn, gan thật nhỏ, đầu óc bế tắc, ruột ngoằn ngoèo đã thành ruột thẳng. Tổng đốc Quảng Tây hiện giờ so với người mà một năm trước nghe nhắc tới hoàn toàn như hai người khác nhau.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta không quá hiểu việc trong triều, nhưng chuyện thổ ty thì có liên quan gì tới Lăng Dương vương chứ?”

Sao lại không? Người ta là mặc chung một cái đũng quần đó*. Tổng đốc Quảng Tây mỉm cười nói, “Lăng Dương vương từ trước tới nay quan tâm chính vụ Quảng Tây, việc phải làm thì làm, yêu dân như con.”

*(mặc chung một cái đũng quần: ý nói có tình cảm gắn kết như anh em)

Phùng Cổ Đạo nhún nhún vai, “Cứ như vậy, không phải Điền đại nhân không có gì để làm à?”

Nếu thật sự không có gì để làm cũng tốt, hết lần này tới lần khác còn bị kẹp giữa triều đình và Lăng Dương vương. Tổng đốc Quảng Tây đứng lên, hướng về phía kinh thành xa xa cúi đầu nói, “Hạ quan thẹn với triều đình, cô phụ thánh ân a.”

Tiết Linh Bích bị hắn vòng vo đến mất kiên nhẫn. Phùng Cổ Đạo cũng thích vòng vo, nhưng lại không như kẻ này vòng vo đến nỗi không cho người nhìn mặt, thẳng thắn tự mình ra trận, “Điền đại nhân thấy, mục đích chân chính mà Lăng Dương vương tới đây là gì?”

Tổng đốc Quảng Tây thân thể chấn động, chậm rãi ngồi trở lại vị trí, trong đầu không ngừng phân tích lời của y, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Ý của Hầu gia là?”

Có phải hắn muốn tạo phản hay không thì không thể trực tiếp hỏi.

Cho nên Tiết Linh Bích lại nói, “Bản hầu nghe nói, Điền đại nhân hơn một năm nay, cũng không hòa hợp được với Lăng Dương vương.”

Đâu chỉ không hòa hợp, quả thực là phân biệt rạch ròi. Chủ yếu là hắn không muốn bước ra phủ đệ của mình, không muốn đi can thiệp chính vụ ở Quảng Tây.

Tổng đốc Quảng Tây nhớ tới tình hình đêm đầu tiên vừa tới nơi đây, Lăng Dương vương mang theo binh sĩ chạy vào phòng hắn, cười tủm tỉm cùng hắn uống chung rượu, không khỏi lại tuôn ra một thân mồ hôi lạnh. Vì chuyện này, hắn liên tục dâng ba chiết tử để hạch tội người kia. Mỗi bản đều vạch ra tội lớn tày trời, nhưng bản nào cũng như đá chìm đáy biển. Điều này khiến cho hắn triệt để minh bạch Quảng Tây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói rõ là đối với Lăng Dương vương, hoàng đế không có cách trị, chỉ có thể kỳ vọng vào quan lại được phái tới có tinh thần đấu tranh một chút. Nhưng muốn đấu tranh cũng phải ưỡn thẳng sống lưng, có thể ưỡn thẳng sống lưng là dựa vào hậu trường mạnh mẽ. Chỉ dựa vào một cái lưng của hắn thì có ích lợi gì? Còn chưa đủ một cái đạp của đối phương nữa là.

Hai mắt hắn đỏ lên, “Hạ quan thẹn với…”

“Điền đại nhân là ám chỉ bản hầu đưa ra một bản hạch tội đại nhân sao?” Tiết Linh Bích đối với cặp mắt ngập nước của hắn không có hảo cảm gì.

Nước mắt của tổng đốc Quảng Tây nhất thời thu lại, “Hầu gia chuẩn bị hạch tội bản quan như thế nào?”

Tiết Linh Bích sắc mặt bất biến, “Co đầu rụt cổ.”

Tổng đốc Quảng Tây sắc mặt đại biến, “Hầu gia, kỳ thực hạ quan có chỗ khó xử a.”

Sớm nói ra thì tốt rồi.

Tiết Linh Bích hỏi, “Chỉ giáo cho?”

“Ai, kỳ thực hạ quan ở Quảng Tây bất quá là một cái thùng rỗng thôi.” Hắn suy xét một chút về ý đồ đến của Tiết Linh Bích. Cố ý lảng tránh Lăng Dương vương, rồi lại nói ra những câu không rời Lăng Dương vương, đây rõ ràng là hoàng đế phái tới điều tra. Nói cách khác, Tiết Linh Bích lần này là thay cho con mắt của hoàng đế.

Tâm tư như giếng cổ đã chết nhiều năm của hắn nay sống lại. “Nhàn tản qua ngày như vậy, không bằng quay về Giang Chiết, cho dù làm một Lại* nhỏ ghi chép công văn cũng tốt.”

*(Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến)

Tiết Linh Bích nói, “Điền đại nhân nói có lý.”

Tổng đốc Quảng Tây mắt sáng lên.

“Đáng tiếc lần này hoàng thượng bảo bản hầu tới thị sát dân tình Quảng Tây, bản hầu không quá hiểu về Quảng Tây, cũng không biết phải thị sát tới năm nào tháng nào…”

“Điểm này hạ quan có thể giúp đỡ một chút.” Tổng đốc Quảng Tây được ám chỉ rất biết thức thời.

.

.

Thông tin về trà khổ đinh

_______________________________

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

~*~

74. Mưu phản hữu lý (Nhị)

Phùng Cổ Đạo: Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Ban đêm, bọn họ nghỉ lại ở phủ tổng đốc.

Gió thu khoan khoái.

Phùng Cổ Đạo ngồi bên cửa sổ uống trà. Gió nhẹ từ trên vai thổi qua, thổi đến bên Tiết Linh Bích ngồi sau án (bàn dài) đang nghiêm túc duyệt hồ sơ. Ngọn nến trên án khẽ lay động, ánh sáng màu quất lập lòe trên khỏa chu sa chí minh diễm.

Nước trà thấy đáy.

Hắn nhấc ấm trà lên đang định rót thêm, lại phát hiện trong ấm cũng trống không.

“Người đâu.” Tiết Linh Bích bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

Phùng Cổ Đạo nhướng mày, “Có tiến triển?”

Phó nhân vội vã đứng thẳng ngoài cánh cửa mở rộng, “Có tiểu nhân.”

“Đi pha thêm ấm trà.” Tiết Linh Bích nói xong, lại cúi đầu.

Phùng Cổ Đạo thấy phó nhân tiến đến, cẩn cẩn dực dực tiếp nhận ấm trà, chạy ra nhanh như chớp, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, “Trà rất thơm.”

Tiết Linh Bích không ngẩng đầu lên đáp, “Loại trà khổ đinh này là cống phẩm.”

“Thật không?” Phùng Cổ Đạo khẽ kinh ngạc, nhíu mày nhìn chút nước trà còn lại trong chung. Một câu vừa nãy là thuận miệng nói, kỳ thực hắn nghĩ loại trà này… hơi đắng.

“Trước đắng sau ngọt, dư vị lâu dài.” Tiết Linh Bích vừa nói vừa lật trang.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Ngươi nếm rồi sao?” Từ lúc đi vào tới bây giờ, thứ duy nhất Tiết Linh Bích cầm trên tay là sách.

Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng hay thưởng cho đại thần nhất chính là trà.”

“Hoàng thượng đúng là… thực dụng.” Xem ra quốc khố thực sự không sung túc.

Tiết Linh Bích thuận tay đóng lại một cuốn, lại mở ra một cuốn khác.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Có thu hoạch?”

“Đồn điền, thủy lợi, thuế ruộng, thuế quan, hình ngục, quan viên thăng chức điều động khảo hạch…” Y vươn tay lật lật trong đống hồ sơ, “Ngay cả kho lúa, quân nhu đều có.”

“Xem ra Điền đại nhân thật sự rất muốn rời khỏi Quảng Tây.”

“Không chỉ muốn rời khỏi Quảng Tây, mà còn muốn trước khi rời khỏi sẽ ngáng chân sau của Lăng Dương vương một cái.”

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Chẳng lẽ có bằng chứng phạm tội của Lăng Dương vương?”

“Không có. Bất quá những thứ này cộng lại chẳng khác nào muốn nói một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Quảng Tây là thiên hạ của Lăng Dương vương.”

Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần*. Dù thân phận có tôn quý đến thế nào, trong giang sơn của hoàng đế, đều chỉ là bề tôi, cũng chỉ có thể là bề tôi. Đem giang sơn của hoàng đế làm thiên hạ của chính mình, mặc dù không mưu phản, cũng khó tránh khỏi danh nghĩa làm loạn.

*(câu này là thành ngữ xuất xứ từ Kinh thi – Tiểu nhã – Bắc sơn: đây là nói, vật chất tài phú trong thiên hạ đều là của vương giả, dân chúng thiên hạ đều là thần nô của vương giả, nói chung mọi thứ đều thuộc về vua)

Có tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài vọng tới.

Phó nhân bưng ấm trà, cung kính đưa vào.

Phùng Cổ Đạo tiếp nhận ấm trà, bảo hắn rời đi, rót hai chung, tự mình đem một chung đưa tới trước mặt Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích ngẩng đầu nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo lại cười nói, “Nước trà Hầu gia tự mình gọi tới.”

“Chỉ cần bản hầu tự mình lên tiếng, đó là của bản hầu sao?” Tiết Linh Bích tiếp nhận chung trà, nhẹ nhàng lắc lắc.

Phùng Cổ Đạo mí mắt khẽ rũ, nói, “Ta chỉ là mượn hoa hiến phật.”

“Nếu bản hầu nhìn trúng là một bông hoa khác thì sao?”

(ý nói bạn Bích chỉ thích “hoa Cổ Đạo” chứ hơm thích “hoa nước trà” =)))

Phùng Cổ Đạo giả bộ hồ đồ nói, “Trà hương đúng là thơm ngát ngon miệng, có tư vị riêng.”

Tiết Linh Bích mỉm cười không nói, cúi đầu xuyết trà.

Hồ sơ là không thể mang đi.

Tiết Linh Bích suốt đêm xem hết, tới hừng đông ngày hôm sau, liền cùng Phùng Cổ Đạo vội vã rời đi.

.

Trong mã xa, Phùng Cổ Đạo nghiêng mình nằm trên tấm đệm vơ vét được ở phủ tổng đốc, ngáp nói với Tiết Linh Bích một đêm không ngủ nhưng tinh thần lại tỉnh táo không gì sánh được kia, “Cần chi chạy gấp như vậy?”

Tiết Linh Bích nói, “Chiêu mà Điền Tài Điền tổng đốc am hiểu nhất là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, một mặt cười xòa một mặt đâm dao. Ta cả đêm không ngủ, hắn làm sao dám ngủ ngon?” Chỉ sợ là đã suy nghĩ cả một đêm làm thế nào để lợi dụng y.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Chúng ta trực tiếp tới Nam Ninh phủ sao?”

“Lấy sự chưởng quản của Lăng Dương vương đối với Quảng Tây mà xem, hành tung của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bại lộ, đã như vậy, không bằng dứt khoát giải quyết, đánh cho hắn trở tay không kịp.” Từ hồ sơ ở phủ Tổng Đốc, y thấy sự quản chế của Lăng Dương vương đối với Quảng Tây đã đến mức tới rồi thì có chạy đằng trời.

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút nói, “Ta triệu tập giáo chúng âm thầm đến xung quanh Nam Ninh phủ đợi lệnh.” E rằng đây cũng là nguyên nhân mà hoàng đế bảo hắn tới bang trợ Tiết Linh Bích. Trước khi hai bên còn chưa trở mặt, hoàng đế căn bản không thể xếp quân đội tiến vào địa giới Quảng Tây. Duy nhất có thể thâm nhập cũng chỉ có người giang hồ.

Từ Quế Lâm đến Nam Ninh, một đường đều rất yên tĩnh.

Thế nhưng yên tĩnh thế này là hơi quá rồi.

Bọn họ tuy ngồi mã xa, nhưng không hề che giấu hành tung, với nhân mạch của Lăng Dương vương, tuyệt đối không lý nào không biết. Hắn không động thủ cũng không phải không muốn động thủ, mà là không cần động thủ, có thể thấy được tại Nam Ninh phủ chờ bọn họ, tất nhiên là một màn Hồng Môn yến.

Khi tiến vào Nam Ninh phủ, Phùng Cổ Đạo cảm khái, “Hoàng thượng đúng là biết dùng người.”

Tiết Linh Bích hỏi, “Sao lại nói như vậy?”

“Hắn nhất định là thấy hai chúng ta tuổi trẻ, chạy trốn nhanh, cho nên mới đưa cho chúng ta cái chuyện vớ vẩn nhất định phải chạy trối chết thế này.” Phùng Cổ Đạo nhịn không được định giơ tay sờ sờ cái mũi của mình, nhưng tay giơ nửa chừng lại bị Tiết Linh Bích nắm lấy, “Yên tâm, ta nhất định bảo hộ ngươi chu toàn.”

Phùng Cổ Đạo nhìn bàn tay bị nắm, dùng tay kia sờ sờ mũi.

.

Mã xa dừng lại trước tửu lâu lớn nhất Nam Ninh phủ.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo xuống xe, liền dẫn tới không ít chú mục.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Ngươi đoán Lăng Dương vương có tới đón tiếp chúng ta không?”

Tiết Linh Bích nói, “Với tính cách của hắn, hắn càng thích xem chúng ta khắp nơi gặp phải trở ngại, cho tới khi cái mũi dính đầy tro rồi tự đến bái kiến hắn.”

“Đúng là không hiếu khách tí nào.” Phùng Cổ Đạo thở dài.

Hai người lên lầu.

Thị vệ phân ra bốn người theo sau, những người khác ở lại lầu một.

Tửu lâu làm ăn náo nhiệt, lúc này bao sương (phòng VIP) đã đầy cả, bọn họ chỉ đành chia ra hai bàn ngồi ở đại đường. May là đại đường bố trí trang nhã, người tới là văn nhân nhã sĩ, thương nhân phú hào, tuy rằng đông người, nhưng lại không ồn ào.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo vừa ăn những món đặc sắc của tửu lâu, vừa nghe khách nhân xung quanh thì thầm to nhỏ.

Đại thể đều nói về vài chuyện tao nhã phong hoa tuyết nguyệt.

Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên nhớ tới Vệ Dạng công tử kia, không khỏi cười nói, “Lại nói, tới Nam Ninh, không gặp vị Vệ Dạng công tử kia thì thật đáng tiếc.”

Thanh âm của hắn không nhỏ, lúc này liền có một bàn dời lực chú ý tới đây.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều là người luyện võ, rất mẫn cảm với ánh mắt của người bên ngoài, liền bình tĩnh nhìn sang.

Bàn đó tổng cộng có ba người, hai thư sinh vóc dáng gầy nhỏ, một người vóc dáng khôi ngô… tráng sĩ?

Mọi người chạm mắt, thư sinh trước tiên lộ ra nụ cười hiền lành, nhất là lúc thấy Tiết Linh Bích, trong mắt rõ ràng mang theo kinh diễm.

Tiết Linh Bích khó chịu nhíu mày, rất nhanh đã quay ngoắt đầu đi.

Phùng Cổ Đạo cực nhanh chớp chớp mắt, vừa định nói gì đó, chợt nghe thang lầu truyền tới một trận tiếng bước chân vội vã, một trung niên phụ nhân chừng bốn mươi tuổi hối hả xông lên, con mắt đảo qua đại đường, sau đó trực tiếp lao tới bàn bọn họ.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều nghi vấn —— Lăng Dương vương chuẩn bị làm cái gì?

Phụ nhân nọ vọt tới trước mặt, đột nhiên hướng Phùng Cổ Đạo quỳ xuống nói, “Công tử hảo tâm, cứu cứu nữ nhi của ta đi!”

Phùng Cổ Đạo thấy các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, lúng túng, “Đại thẩm sao lại nói vậy?”

“Nữ nhi của ta ngưỡng mộ công tử đã ngưỡng mộ tròn năm năm rồi, bây giờ nó bệnh nặng tại giường, e rằng không còn ở dương thế bao lâu nữa, còn thỉnh công tử ôm tấm lòng trắc ẩn thương người, đi liếc nhìn nó một cái, để nó chết được nhắm mắt.”

Phùng Cổ Đạo cả kinh mục trừng khẩu ngốc, “Nàng ngưỡng mộ ta năm năm rồi?” Năm năm trước hắn còn đang ở quan ngoại, ngày ngày tìm cách trở lại Bễ Nghễ sơn, nữ nhi của bà làm thế nào ngưỡng mộ hắn?

Ngón tay Tiết Linh Bích nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Phụ nhân nói, “Công tử ca họa song tuyệt, năm đó nữ nhi của ta vừa thấy bức họa của công tử, liền trà không nhớ cơm không thương, cả ngày si ngốc ngơ ngác…”

“Chờ chút.” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc nghe ra điểm không thích hợp, “Ngươi nói ai ca họa song tuyệt?”

“Công tử ca họa song tuyệt, toàn bộ Quảng Tây đều biết.” Phụ nhân cho rằng hắn muốn chối từ, vội vàng nói, “Công tử xin đừng khiêm tốn.”

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, vô tội nói, “Đại thẩm rốt cuộc từ đâu nhận ra, ta là Vệ Dạng công tử vậy?”

Phụ nhân ngẩn người, lắp bắp nói, “Thắt lưng công tử có cài một cây tiêu…”

“…” Tiêu có liên quan gì tới ca? Hay có liên quan gì tới họa?

Phùng Cổ Đạo cúi đầu nhìn tiêu không nói gì.

Phụ nhân dường như cũng phát hiện mình lỗ mãng, “Ta đặc biệt hỏi thăm, hôm nay Vệ Dạng công tử sẽ đến.”

Phùng Cổ Đạo bó tay.

Con mắt phụ nhân lập tức quét tới Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích không thèm nâng mí mắt, “Ta không phải.”

Phụ nhân mờ mịt đứng lên, con mắt vô thố nhìn những người khác trong đại đường.

“Vệ Dạng ở đây.”

Thời khắc mấu chốt, một thanh âm vang lên.

Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích theo tiếng nhìn qua, trên mặt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Đứng ở nơi đó, chính là… tráng sĩ ở bàn đối diện bọn họ lúc nãy.

“Vệ Dạng… công tử?” Hai mắt phụ nhân rõ ràng viết ‘không thể tin nổi’. Nếu không phải do trên người tráng sĩ kia mặc quần áo quả thật giống như trang phục của thư sinh, bà hầu như nghĩ đối phương nói bừa.

Hai thư sinh ngồi cùng bàn với tráng sĩ đều lắc đầu cảm khái, “Thế nhân ngu muội, một mực trông mặt mà bắt hình dong.”

Phụ nhân đỏ mặt lên, nhẹ giọng hỏi, “Tráng sĩ thực sự là Vệ Dạng công tử?”

Phùng Cổ Đạo che miệng phì cười.

Tiết Linh Bích cũng xoay mặt đi.

Đang ngồi có vài người thậm chí đã cười ra tiếng.

Phụ nhân giật mình nhận ra mình dĩ nhiên đã nói ra suy nghĩ trong đầu, sắc mặt càng đỏ, “Tiểu phụ nhân vô lễ, còn thỉnh công tử thứ lỗi.”

Vệ Dạng công tử thở dài nói, “Mà thôi, ngươi không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Lệnh ái không phải bệnh nặng tại giường sao? Ta theo ngươi đi xem.” Hắn sửa sang tay áo, đi tới trước mặt bà.

Phụ nhân đứng tại chỗ, vẻ mặt khó xử.

“Tại sao không đi?” Vệ Dạng công tử hỏi.

Phụ nhân liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, cắn răng nói, “Công tử quá mức anh tuấn, không hợp với tưởng tượng của nữ nhi ta, sợ là sẽ khiến nó…” Dù da mặt bà có dày thêm nữa, hai chữ thất vọng cũng không thể thốt nên lời.

Mặt của Vệ Dạng công tử nhất thời cũng đỏ lên.

Phụ nhân quỳ phịch xuống, “Công tử đại nhân đại lượng, thỉnh tha thứ tội vô tri của tiểu phụ nhân. Chỉ là nữ nhi của ta mệnh không bao lâu, ta thực sự không đành lòng khiến nó thất vọng thêm nữa.”

Vệ Dạng công tử hít thở nửa ngày, “Vậy ngươi định làm gì?”

Con mắt của phụ nhân nhìn sang Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo: “…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .